Tôi bị mất việc từ khi mang thai, chỉ có mình chồng đi làm. Chính bởi vậy lúc tôi sinh thì quyết định về quê chồng ở cữ. Mẹ chồng cũng muốn như vậy.
Ở lại thành phố vừa tốn kém mà chồng không có thời gian chăm vợ vì còn bận đi làm. Tôi thì muốn về quê ngoại nhưng mẹ chồng khăng khăng không chấp nhận. Thôi thì cũng đành như vậy để giữ nhà cửa yên ấm.
Cũng may cuộc sinh thuận lợi, tôi sinh thường, mẹ khỏe con khỏe. Chồng về quê được 3 ngày thì lại phải lên thành phố làm việc, tôi và con ở lại với mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi vừa khó tính, hay xét nét lại keo kiệt và tham tiền. Rõ ràng trước khi lên thành phố, chồng tôi đã để lại cho bà 10 triệu chi tiêu lo cho mẹ con tôi ăn uống sinh hoạt. Anh bảo lúc nào hết cứ gọi lên, anh sẽ gửi thêm về hoặc tranh thủ mang về.
Tôi nhờ bà mua bỉm cho con thì bà bảo ngày xưa các cụ chẳng ai dùng bỉm. (Ảnh minh họa)
Từng đó tiền thoải mái cho tôi uống. Vậy nhưng mẹ chồng lại bớt xén thậm tệ. Bà đi chợ mua một cân thịt lợn về rang mặn, cho tôi ăn từ ngày này sang ngày khác. Rau thì bà hái rau dại ngoài vườn và bờ ao. Tôi nhờ bà mua bỉm cho con thì bà bảo ngày xưa các cụ chẳng ai dùng bỉm.
Khi mang bầu tôi đã đi học các lớp tiền sản nên có chút kiến thức về chăm sóc trẻ sơ sinh. Song tôi làm gì cũng bị mẹ chồng quát mắng, bảo tôi không biết gì, phải nghe lời bà. Nói chung là đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn, từ tinh thần tới vật chất, nếu tôi không có sức chịu đựng tốt thì chắc chắn là đã bị trầm cảm rồi. May mắn là cơ địa tôi nhiều sữa, con lại ăn ngoan ngủ ngon.
Rồi mang tiếng về quê có mẹ chồng chăm sóc nhưng ngoài việc chuẩn bị cho tôi ngày ba bữa cơm trăm bữa như một, mẹ chồng không giúp đỡ con dâu bất cứ việc gì. Được 10 ngày, bà bắt tôi tự giặt giũ, lý do là ngày xưa các cụ đẻ xong xuống giường đi làm luôn chẳng sao cả. Con quấy khóc cũng tự tôi trông, nhiều lúc dỗ được con ngủ xong thì cơm canh lạnh tanh cả rồi.
Ấm ức và tủi thân lắm nhưng tôi không dám nói với chồng vì biết anh đã phải chịu nhiều vất vả, áp lực. Thôi thì cố gắng vài tháng rồi kiếm cớ xin lên thành phố, như thế là ổn thỏa.
Hôm qua, tôi ru con ngủ xong thì vào bếp tìm cơm ăn. Mẹ chồng đã phần cơm vẫn trên mâm cho tôi, lạnh tanh, nguội ngắt và khô khốc. Trên mâm có đĩa rau dại luộc, bát thịt rang như mọi khi. Nhìn bữa cơm không ai nghĩ được là suất ăn dành cho sản phụ ở cữ. Trong khi tôi sinh vẫn chưa tròn tháng.
Nhưng còn cách nào khác đâu, mẹ chồng lúc nào cũng lấy cớ ở cữ phải ăn như thế, không được ăn linh tinh. Thịt bò, thịt gà, tôm và các loại rau bổ dưỡng, theo mẹ chồng đều là những thứ không tốt cho em bé.
Tôi xúc động vô cùng, bao ấm ức và tủi thân cứ thế theo nước mắt trào ra. (Ảnh minh họa)
Tôi bưng bát cơm lên cố ăn cho xong, đang ăn thì em trai chồng bỗng đi vào bếp, nhìn thấy thế lập tức giật bát cơm trên tay tôi quăng mạnh xuống mâm. Sau đó trong sự ngỡ ngàng của tôi, em lấy hầm hầm tức giận hết đổ luôn cả mâm cơm. Mẹ chồng nghe tiếng động lớn chạy vào thì em chồng tức tối nói:
- Con đã nói với mẹ hôm trước rồi mà. Chị dâu sinh chưa đầy tháng mà mẹ cho chị ấy ăn như thế này à? Mẹ không nghĩ cho con dâu thì cũng phải thương cháu chứ? Anh có gửi tiền, nếu thiếu thì mẹ cứ bảo con đưa, hôm trước con đã nói rõ như vậy.
Mẹ đối xử với con dâu như thế thì sau này mong hòng gì họ kính trọng mình? Sang năm con kết hôn, nếu mẹ vẫn giữ tư tưởng và cách cư xử với con dâu thế này thì vợ chồng con sẽ ra ở riêng, mẹ ở một mình đấy. Mẹ thôi mang chuyện ngày xưa ra nói đi, lúc ấy nghèo khổ phải chấp nhận, giờ có điều kiện hơn thì tại sao cứ bắt người khác phải khổ!
Tôi xúc động vô cùng, bao ấm ức và tủi thân cứ thế theo nước mắt trào ra.
Hôm sau quả nhiên mẹ chồng thay đổi hẳn cách cư xử với tôi. Dù không dám kể với chồng nhưng cũng may có em chồng bảo vệ, tôi thật sự cảm kích. Cô gái nào lấy được cậu ấy quả thật là may mắn.