“Nếu con không chia tay nó, bố mẹ xem như không có đứa con gái như con!”.
Đẩy tôi vào phòng riêng, mẹ khóa chặt cửa mặc tôi van nài, gào khóc. Tất cả cũng chỉ vì tôi chọn bạn trai không theo ý gia đình. Nhà tôi cơ bản có điều kiện, tôi lại là con một nên bố mẹ hi vọng con gái lấy được một tấm chồng cho danh giá, ít nhất cũng phải tương xứng với gia cảnh nhà mình.
Ông bà nhờ người mai mối cho tôi không biết bao nhiêu đám giàu có nhưng cuối cùng tôi lại chọn Tuấn, một thanh niên nông thôn tốt nghiệp đại học, cố bám trụ lại thành phố với duy nhất tấm bằng đại học trên tay, cùng công việc mà lương chỉ đủ nuôi sống bản thân.
Vượt qua cấm cản của gia đình, tôi nhất quyết kết hôn cùng Tuấn. (Ảnh minh họa)
Ngày dẫn anh về ra mắt, bố tôi giận tím mặt đứng dậy về thẳng phòng. Mẹ tôi khóc lóc vật vã, than trách nuôi con hai mươi mấy năm coi như công cốc. Riêng tôi vẫn nhất quyết với lựa chọn của mình. Khi bà ép con gái phải lựa chọn giữa chữ hiếu và chữ tình. Tôi gạt nước mắt tuyên bố:
“Dù bố mẹ có bỏ con thì con vẫn mãi là con gái của bố mẹ. Con cũng nhất định không buông bỏ hạnh phúc mình lựa chọn”.
Biết rằng không thuyết phục được tôi, bố mẹ đành ngó lơ để tôi tự do quyết định chuyện tình cảm. Ông bà không ra sức phản đối như trước nhưng cũng không vui vẻ, hoan hỉ gì.
Sau khi kết hôn, Tuấn luôn nỗ lực phấn đấu ngày đêm mong có thể khẳng định bản thân với bố mẹ vợ. Nhìn anh lao tâm khổ tứ, làm không nghỉ ngơi, tôi xót ruột nhưng anh vẫn cười bảo:
“Chỉ cần anh thành công, bố mẹ sẽ đón nhận vợ chồng mình. Anh muốn để ông bà biết, con gái ông bà không hề sai khi chọn lấy anh”.
Cưới gần 2 năm, tôi có bầu. Sớm hôm ấy, thử que thấy 2 vạch, tôi hạnh phúc chạy xuống dưới nhà muốn khoe cho chồng biết. Nhưng tìm mọi ngóc ngách chẳng thấy anh đâu, gọi điện anh không nghe máy, chỉ thấy lá đơn ly hôn ký sẵn tên cùng lời nhắn:
“Quên anh đi”.
Vậy là Tuấn chính thức biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Mặc cho chuỗi ngày sau đó, tôi điên loạn trong đau đớn tìm chồng nhưng anh vẫn bặt vô âm tín. Hết cách, tôi bắt xe về quê hỏi bố mẹ chồng nhưng họ lắc đầu bảo:
“Tuấn nhắn con đừng tìm nó nữa”.
Tôi cay đắng chấp nhận làm mẹ đơn thân, vượt cạn, nuôi con 1 mình. Những ngày đầu vắng Tuấn, mọi thứ với tôi chẳng dễ dàng gì. Rồi con chào đời, làm mẹ, tôi dần tĩnh tâm với thực tế. Nhưng mỗi đêm về, nhìn con thơ bơ vơ thiếu hơi ấm của bố, nghĩ tới việc Tuấn vô tình, vô nghĩa bỏ rơi vợ con không lý do, không lời giải thích, tôi vẫn chẳng thể ngăn nổi những giọt nước mắt cay đắng, uất ức lăn ướt gối.
5 năm sau, Tuấn bất ngờ về tìm vợ giải thích lý do mất tích của mình. (Ảnh minh họa)
Khi con trai tròn 4 tuổi, Tuấn bất ngờ về tìm tôi. Vừa nhìn thấy con trai, anh ôm tôi quỳ khóc giải thích:
“Những năm qua anh có lỗi với em rất nhiều. Nay anh trở về xin em tha thứ, cho anh cơ hội được bù đắp những thiệt thòi, vất vả mà suốt thời gian qua em phải chịu”.
Tuấn kể, ngày trước sau khi cưới, anh đã giấu vợ góp vốn cùng bạn làm ăn rồi bị lừa mất hết, còn gánh thêm 1 khoản nợ gần 2 tỷ. Trong lúc nói chuyện công việc, bố mẹ tôi qua nhà, bất ngờ nghe được liền lao vào lăng mạ, trách anh làm khổ đời con gái họ, rồi yêu cầu anh “biến” khỏi cuộc sống của tôi.
“Chỉ một phần nhỏ là tự ái, còn chủ yếu, thời điểm ấy anh thực sự cùng quẫn nghĩ bản thân sẽ là gánh nặng cho vợ nên quyết định ra đi, giải thoát để em đỡ khổ”, Tuấn nghẹn ngào giải thích.
Sau đó nhờ bạn bè giúp đỡ, Tuấn ra nước ngoài làm ăn. May mắn công việc suôn sẻ, anh lấy lại được sự nghiệp, trả hết nợ. Về nước, Tuấn hỏi tin tức về tôi, biết giữa hai đứa có con chung, anh liền tìm tới xin hàn gắn.
Dù thắc mắc trong lòng được gỡ bỏ nhưng nỗi tủi hờn, uất ức bị chồng bỏ rơi trong tôi chưa hẳn đã nguôi. Do vậy tôi vẫn chưa tha thứ cho Tuấn, nói rằng cần thời gian suy nghĩ.