Đến một độ tuổi nhất định, bố mẹ nào rồi cũng phải tách giường để con ngủ phòng riêng. Trong quá trình rèn cho con thói quen này, đôi khi sẽ xảy ra nhiều tình huống khó khăn, thậm chí dù bố mẹ cảm thấy vô cùng xót con nhưng buộc phải kiên trì vì muốn tốt cho đứa trẻ của mình, tôi cũng không ngoại lệ.
Bé nhà tôi năm nay đã lên 5, theo lời khuyên của nhiều chuyên gia thì độ tuổi này chính là thời điểm thích hợp nhất để dạy con ngủ ở phòng riêng. Tôi chỉ mới bắt đầu luyện cho con được gần một tuần. Ban đầu đứa trẻ khóc lóc không chịu ngủ riêng, đòi ngủ với bố mẹ nhưng tôi đã cố gắng khuyên bảo, động viên và dỗ dành cho con hiểu.
Không chỉ con, mà cả mẹ thời gian đầu chưa quen việc xa con nên tôi cũng khá nhớ. Thêm vào đó, ông xã đi công tác xa nhà mấy ngày nay, nguyên căn phòng rộng lớn chỉ mình tôi ngủ cũng cô đơn lắm nhưng đã bước vào hành trình dạy con ngủ riêng thì tôi buộc phải kiên trì.
Ảnh minh hoạ
Suốt nửa tuần đầu việc luyện cho con khá suôn sẻ, tuy nhiên đến đêm ngày hôm qua, con gái bỗng khóc toáng lên và chạy qua phòng tôi trong vẻ mặt đầy hoảng sợ khiến tôi vô cùng hoang mang, không biết có chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ. Dỗ con bình tĩnh, tôi hỏi chuyện thì con bé mếu máo nói:
- Mẹ ơi, con sợ lắm! Khuya nào cũng có người vào phòng con đấy mẹ ạ!
Nghe lời đứa trẻ nói, tôi có chút rợn người dù biết rằng trong nhà lúc này chỉ có hai mẹ con, làm sao có thể có người nào khác. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì con bé tiếp tục sà vào lòng tôi và mè nheo.
- Mẹ đừng để con ngủ một mình nữa được không mẹ, mẹ cho con ngủ với mẹ như trước mẹ nhé!
Tôi cố gắng bình tĩnh dỗ dành con bé để đứa trẻ ổn định lại sự sợ hãi bên trong. Mặc dù sau đó tôi đã nhiều lần xác định lời nói của con, nhưng vẫn nhận được câu trả lời y hệt ban đầu. Để tìm hiểu sự thật, tôi đã ngay lập tức kiểm tra tất cả camera trong nhà và xem đi xem lại rất kỹ camera ở phòng con gái. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không trông thấy bóng dáng của bất kỳ người nào xuất hiện trong phòng con.
Ảnh minh hoạ
Nguyên buổi khuya hôm đó tôi thức trắng để canh cho con bé ngủ, lòng vẫn nặng trĩu thắc mắc về những gì con nói. Đến sáng ngày hôm sau, trong bữa ăn sáng tôi tiếp tục ân cần trò chuyện với con. Với sự nỗ lực và kiên trì dỗ dành của mẹ, con bé cuối cùng cũng nói ra sự thật khiến tôi rất bất ngờ.
Thì ra không có người nào ở đây, tất cả là do con tự tưởng tượng, tự bia ra vì mục đích muốn ngủ cùng với mẹ, con bé sợ ngủ một mình. Sau khi nắm rõ ngọn ngành, tôi xót con lắm nhưng vẫn gắng gượng vì không muốn mọi sự cố gắng suốt thời gian qua đổ sông đổ bể. Hơn nữa, việc ngủ riêng sớm muộn gì cũng diễn ra và tôi tin rằng nếu được rèn luyện ngay từ nhỏ thì sẽ tốt hơn cho con bé.
Tâm sự từ độc giả [email protected]
Cha mẹ nên làm gì khi con sợ hãi?
Chúng ta đều biết mỗi người luôn có những nỗi sợ hãi của riêng mình. Thế nhưng, khi nghe trẻ nói về sự sợ hãi mà con đang trải qua thì có một vài ông bố bà mẹ lại cười phá lên, thậm chí trêu chọc hoặc gạt đi “Có gì mà phải sợ". Điều này sẽ khiến trẻ càng thêm sợ hãi vì không có ai ở bên cạnh bảo vệ, đồng thời cảm thấy bản thân thật tệ vì "có thế mà cũng sợ". Sự tổn thương về tâm lý này sẽ khiến con ngày càng khép kín và xa cách với cha mẹ. Do đó, thay vì cười nhạo con, các cha mẹ nên:
1. Đồng cảm với nỗi sợ hãi của trẻ
Con người có cảm xúc sợ hãi là điều hết sức bình thường, bởi thực tế không chỉ trẻ em mà ngay cả người lớn cũng cảm thấy sợ hãi trước những điều mình chưa biết. Vì vậy, khi trẻ tỏ ra sợ sệt, muốn được cha mẹ bảo vệ thì bạn hãy kiên nhẫn xoa dịu cảm xúc của con, và từ từ hướng dẫn con nói về nguyên nhân gây nên nỗi sợ này.
Và cho dù nỗi sợ của trẻ bắt nguồn từ những điều nhỏ nhặt, vớ vẫn, viễn vông thì bạn vẫn không nên chê bai con là đứa rụt rè, nhút nhát. Vì nếu bạn nói như thế, trẻ sẽ bất an hơn và sợ hãi hơn.
2. Không hù dọa trẻ
Hù dọa cho con sợ như "không ăn là sẽ gọi chú công an" hay "không ngủ là ông kẹ bắt”... là "đặc sản chung" của các cha mẹ. Song, ở độ tuổi mẫu giáo, trẻ vẫn chưa phân biệt được đâu là thực tế, đâu là mộng ảo nên bé sẽ xem tất cả những lời nói đó là sự thật. Từ đó, trong tâm trí của con sẽ hình thành nên nỗi sợ hãi. Thế nên, cha mẹ tuyệt đối không nên hù dọa con.
3. Cha mẹ có thể cho con khám phá điều khiến con sợ hãi
Một số trẻ sợ côn trùng, một số trẻ sợ bóng tối,... Điều này chứng tỏ nỗi sợ của mỗi người là khác nhau. Và để có thể đánh tan được sự lo lắng sợ hãi này, cha mẹ có thể cùng con khám phá thứ làm con sợ.
Ví dụ như cả nhà đi ngắm đàn kiến tha mồi về tổ, ngắm ốc sên chậm rãi bò lên cây, chơi trò tắt đèn, hay chơi trò bóng tối để trẻ từng bước từng bước chế ngự được nỗi sợ của bản thân. Vì suy cho cùng, khi đi biết sự vật sự việc đó là gì, hay biết mình hoàn toàn có thể làm chủ được nó thì trẻ sẽ không còn sợ hãi nữa.