Suốt 5 năm nay, hai vợ chồng tôi không còn sống chung với nhau nữa. Anh thuê một căn hộ công khai sống với nhân tình, còn tôi cùng hai con sống trong một nhà trọ khác. Mỗi tháng anh đều đặn gửi cho tôi 5 triệu vào tài khoản để nuôi 2 con, nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ đến thăm hỏi các con, thỉnh thoảng chỉ gọi điện nói chuyện thôi.
Nhiều người giục tôi ly hôn để rộng đường đến với người khác, tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Thực ra không phải tôi không muốn ly hôn mà là tôi sợ. Nhiều lần tôi đề nghị ly hôn, dứt khoát với chồng nhưng anh ta kiên quyết không chịu, còn dọa nếu ly hôn thì anh ta sẽ không chu cấp cho mẹ con tôi một nghìn nào.
Với mức thu nhập của tôi không thể cho hai con cuộc sống đủ đầy được nên tôi đành nghiến răng chịu đựng. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định đi thêm bước nữa, nên cứ sống như thế để các con có đủ cả bố lẫn mẹ trên danh nghĩa, có thêm chút tiền nuôi con vậy.
Còn về việc tại sao anh ta không chịu ly hôn để đường đường chính chính đến với nhân tình thì tôi cũng không hiểu. Có lẽ vì lòng tham, anh ta chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt.
Chúng tôi cứ sống như vậy suốt 5 năm cho đến cách đây 1 tháng, chồng tôi bị tai nạn nghiêm trọng, có khả năng bị liệt cả đời. Mẹ chồng liền tìm đến cơ quan tôi, đề nghị tôi đến chăm sóc chồng. Có chuyện mới nhớ đến tôi, nghĩ cũng thật buồn cười nhưng nghĩ đến tình nghĩa xưa nên tôi vẫn đến bệnh viện chăm sóc chồng 2 tuần.
Vì tình vì nghĩa nên tôi vẫn đến chăm chồng 2 tuần. (Ảnh minh họa)
Sau đó vì con đứa ốm đứa bận ôn thi, phải chăm sóc các con nên tôi không thể đến chăm chồng thường xuyên được. Do đó, tôi bảo bố mẹ chồng gọi cho cô nhân tình của anh đến mà chăm. Mẹ chồng nguýt dài dè bỉu khi tôi nói vậy, nhưng bà vẫn gọi điện cho cô nhân tình kia.
Thế nhưng ở viện được 1 tuần, người phụ nữ kia biết anh sau này không có khả năng đứng dậy được nữa liền bỏ đi, cắt đứt mọi liên hệ với gia đình chồng tôi. Có lẽ đến lúc này, gia đình chồng tôi mới biết ai tốt ai xấu nên lại tìm đến cửa nhà tôi đưa ra đề nghị.
- Mẹ muốn tặng con và 2 cháu một căn nhà nho nhỏ ở ngoại thành. Nhưng mẹ có điều kiện, đó là con phải đón chồng về chăm sóc. Giờ nó đã như vậy rồi, con đón nó về để vợ chồng gần gũi nhau, các cháu cũng có bố. Vợ chồng gần 20 năm, không còn tình cũng còn nghĩa đúng không nào?
Chồng tôi vốn là dân lái xe, giờ anh như vậy coi như đã mất nghiệp, sau này làm gì ra tiền nữa. Còn tôi lương ba cọc ba đồng, bình thường nuôi 2 con đã không đủ, giờ còn đèo bòng thêm anh thì sao có thể xoay xở nổi. Quan trọng hơn cả là giữa hai chúng tôi không còn chút tình cảm nào với nhau, vậy thì sao mà chung sống với nhau được nữa nên tôi khước từ “ý tốt” của mẹ chồng.
(Ảnh minh họa)
- Ý tốt của mẹ con xin nhận, nhưng căn nhà đó mẹ cứ giữ mà ở. Vì cái tình cái nghĩa xưa nên con sẽ hỗ trợ bố mẹ chăm sóc anh quãng thời gian ở bệnh viện, chứ con tuyệt đối không đón anh về chăm sóc. Chúng con có còn chút tình cảm nào nữa đâu mà sống chung.
- Cô đúng là không biết tốt xấu. Dù gì cũng là vợ chồng ngần đấy năm, tại sao cô lại máu lạnh vô tình như thế chứ? Giờ cô chê con trai tôi tật nguyền có phải không, thật không ngờ cô là loại người như vậy.
- Giờ này con còn gọi mẹ một tiếng “mẹ” đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Năm xưa chồng con nuôi nhân tình bên ngoài, mẹ không khuyên can thì thôi còn trách con ghen tuông, nhỏ nhen rồi cấm cửa, không cho mẹ con con bước chân về nhà. Từ đó đến nay mẹ đã lần nào hỏi thăm các cháu, cho các cháu được thứ gì chưa?
Ngày giỗ ngày Tết, anh còn đưa cô ta về nhà, bố mẹ niềm nở tiếp đón chu đáo như con dâu trong nhà nữa cơ mà. Vậy thì giờ mẹ đi mà bảo cô ta chăm sóc con trai mẹ, còn căn nhà của mẹ to quá con không dám nhận.
Nói xong tôi đẩy thẳng mẹ chồng ra cửa, bà tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng chửi rủa tôi. Mạnh miệng là thế nhưng đến khi bình tĩnh lại, tôi lại thấy trong lòng thật chua xót. Rõ ràng là họ đối xử với tôi không ra gì, vậy mà giờ còn trách ngược tôi. Nhưng trên giấy tờ tôi và anh vẫn là vợ chồng hợp pháp, liệu tôi có sai không chăm sóc chồng không?