Hai năm trước đây có một biến cố lớn xảy ra trong cuộc đời tôi. Chồng tôi bất hạnh qua đời vì một tai nạn. Lúc đó chúng tôi đã có hai đứa con chung, cả gia đình đang sống cùng bố mẹ chồng.
Chồng tôi là con trai duy nhất của ông bà, lại sinh được cháu đích tôn. Tôi nghĩ chồng mất rồi, tôi sẽ thay anh báo hiếu bố mẹ, ở lại chăm sóc ông bà không nghĩ đến chuyện tái hôn.
Cay đắng và chua xót tới tột cùng nhưng tôi đâu còn cách nào khác. Đến cháu nội họ cũng không cần cơ mà! (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ từ phía tôi mà thô, bố mẹ chồng sau khi con trai qua đời thì họ coi tôi và hai cháu nội thành người dưng nước lã.
Cay đắng và chua xót tới tột cùng nhưng tôi đâu còn cách nào khác. Đến cháu nội họ cũng không cần cơ mà!
Trước khi chúng tôi rời khỏi nhà, mẹ chồng giật giọng gọi lại ném vào mặt tôi một tấm thẻ ngân hàng. Bà bảo đó là tiền bố thí cho mấy mẹ con tôi, coi như nể mặt người con trai đã mất. Tôi hận bố mẹ chồng nhưng vẫn nhận tấm thẻ để dành mai sau cho con. Đến lúc đó các con nhận thì thôi mà chúng không nhận thì tôi sẽ mang trả lại cho ông bà.
Hai năm qua, tôi tự tay gây dựng cuộc sống mới cho các con từ con số 0 tròn trĩnh. Tấm thẻ mẹ chồng đưa cho ngày đó, tôi vẫn giữ không động tới. Thế rồi tình cờ hôm trước đi qua nhà ông bà, con đường 2 năm mới đặt chân lên, trong lòng tôi rối bời bao cảm xúc.
Cho đến lúc nhìn thấy một gia đình lạ lẫm sống trong căn nhà đó, tôi không khỏi ngẩn người. Vào hỏi thăm lại càng bàng hoàng khi biết bố mẹ chồng về quê rồi, căn nhà này được gán nợ cho người ta, chủ nợ bán lại cho gia đình họ. Hỏi kỹ hơn về thời gian thì đúng là thời điểm sau khi tôi và hai con dọn đi.
Tôi về nhà, mang tấm thẻ ngân hàng mẹ chồng từng đưa ra kiểm tra. Có 200 triệu trong tài khoản, số tiền nhiều hơn tôi nghĩ rất nhiều, chắc chắn không phải bà bố thí cho mấy mẹ con tôi.
Tôi ôm chầm lấy mẹ chồng, hai mẹ con cùng bật khóc. (Ảnh minh họa)
Hỏi thăm rồi tìm về quê bố mẹ chồng, lúc nhìn thấy họ sống trong căn nhà nhỏ hẹp, hàng ngày làm nông, trồng rau nuôi gà mưu sinh mà tôi cay mắt xót xa. Tới lúc đó mẹ chồng mới chịu nói thật. Không ngờ bố chồng nghe lời bạn bè rủ rê làm ăn rồi bị lừa. Ông bà không có tiền trả, họ sẽ bắt nợ căn nhà. Mọi chuyện xảy ra trùng hợp vào khoảng thời gian chồng tôi qua đời.
Ông bà không muốn con cháu khổ cùng mình nên gom góp nốt tiền bạc còn lại trong nhà đưa cho tôi rồi đuổi đi. Bị mất nhà, họ về quê sống nhờ ở mảnh vườn của một người họ hàng. Ông bà biết tôi nuôi hai đứa con đã đủ vất vả nên họ không muốn con dâu phải khổ sở thêm.
Tôi ôm chầm lấy mẹ chồng, hai mẹ con cùng bật khóc. Tôi muốn đón ông bà lên sống cùng con cháu, thay chồng phụng dưỡng họ nhưng bố mẹ chồng nhất quyết không chịu. Càng nghĩ càng thấy thương ông bà, ở quê phải ăn nhờ ở đậu, làm việc kiếm chút tiền sống qua ngày, thật sự quá vất vả. Tôi dù kinh tế chưa vững nhưng sẽ cố hết sức lo cho ông bà, coi họ như bố mẹ ruột của mình. Tôi nên thuyết phục thế nào để ông bà không từ chối nữa?