Mới đó mà tôi và chồng đã kết hôn được 10 năm rồi, chúng tôi sống chung với mẹ chồng. Dù đôi khi bất mãn với những gì chồng và mẹ chồng làm nhưng tôi luôn nhẫn nhịn, không bao giờ thốt ra 2 chữ ly hôn với chồng. Tuy nhiên, câu nói của mẹ chồng tối hôm đó đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi.
Hôm đó ông xã phải đi tiếp khách, gần nửa đêm mới về tới nhà. Tình cờ tôi lại cảm thấy không khỏe trong người, vừa đau đầu, vừa ớn lạnh toàn thân. Tôi bảo với mẹ chồng rằng tôi mệt, chỉ muốn nằm ngủ cũng chẳng muốn ăn gì.
Suốt mấy năm nay chuyện cơm nước, dọn dẹp nhà cửa đều do tôi lo, ốm mệt cũng chẳng dám ngơi nghỉ. Cho nên, tôi cũng có lời nhờ mẹ chồng nấu cơm hộ. Hoặc, nếu bà muốn ăn gì thì tôi sẽ đặt đồ ăn bên ngoài về nhà.
Tuy có vẻ không vui nhưng mẹ chồng cũng chẳng nói gì. Những tưởng mọi việc chỉ dừng lại ở đó thôi, không ngờ mẹ vẫn để bụng.
Đi làm về, tôi bảo với mẹ chồng rằng tôi mệt, rồi nhờ bà nấu cơm hộ. (Ảnh minh họa)
11 giờ đêm chồng tôi mới về. Anh tắm rửa rồi vào giường nằm nghỉ luôn vì khuya rồi. Không ngờ anh vừa đặt lưng xuống giường thì mẹ chồng tự ý đẩy cửa xông vào phòng hai vợ chồng tôi. Sau đó, bà kéo con trai dậy phàn nàn:
- Con ơi, tối nay vợ con không nấu cơm cho mẹ. Có kiểu con dâu nào như thế không cơ chứ, để cho mẹ chồng đói.
Mẹ chồng vừa mách “tội” tôi với chồng vừa khóc lóc tỏ vẻ ấm ức lắm. Đến nước này, tôi cũng chẳng thể nằm tiếp được nữa mà ngồi dậy. Nhìn mẹ chồng khóc lóc trước mặt, nhớ lại những gì mẹ chồng và chồng đã làm trước đó, tôi đứng dậy sắp quần áo rồi nói với chồng:
- Vậy thì ly hôn đi. Em sẽ rời đi để anh sống với mẹ, rước cô vợ hiền, dâu thảo khác về cho mẹ.
Nói xong, tôi rời khỏi nhà luôn. Chồng chẳng hề níu kéo, mẹ chồng thì tỏ vẻ rất hả hê. Ngày hôm sau, hai vợ chồng tôi nộp đơn ra tòa làm thủ tục ly hôn.
Đến lúc này, chồng vẫn trách móc cuộc hôn nhân của hai đứa tan vỡ là do tôi không tôn trọng mẹ anh ấy. Nghĩ mà nực cười, chua chát làm sao.
Chồng luôn trách móc cuộc hôn nhân của hai đứa đổ vỡ là do tôi không tôn trọng mẹ anh. (Ảnh minh họa)
Còn nhớ năm đó, cưới xong, khi ở chung với mẹ chồng rồi tôi mới phát hiện ra anh là một người đàn ông không có chính kiến, nghe lời mẹ răm rắp. Nếu mẹ chồng là người thấu tình đạt lý, biết thông cảm cho con dâu thì chắc cũng chẳng sao. Đằng này, tôi lại vớ được một bà mẹ chồng độc đoán, khó tính và không hiểu lý lẽ.
Lúc mới cưới xong, mẹ chồng đã đòi lại hết vàng cưới, tiền mừng cưới với lý do chúng tôi còn trẻ, chưa biết cách quản lý chi tiêu nên để bà giữ hộ. Không những vậy, trước khi cưới tiền lương hàng tháng của chồng đều đưa cho mẹ, giờ cưới vợ rồi anh vẫn tiếp tục đưa cho mẹ giữ thay vì cho vợ. Ấy vậy mà tiền chợ búa, sắm sanh trong nhà lại do tôi đi mua, có mấy khi lấy được một đồng từ túi mẹ đâu.
Dù trong nhà có chuyện gì, có tham khảo ý kiến ai đi chăng nữa thì mẹ chồng vẫn là người đưa ra quyết định cuối cùng. Cũng đúng thôi, chồng tôi thì nghe lời mẹ, còn mẹ chồng đâu có coi trọng con dâu.
Rồi khi hai vợ chồng xảy ra cãi vã, mẹ chồng đều bênh vực con trai bà chẳng cần biết ai đúng ai sai. Dù có chuyện gì xảy ra bà đều đổ lỗi được lên đầu tôi mới hay chứ. Cháu nội hễ làm gì sai thì bà trách con hư tại mẹ, giống mẹ. Cháu mà được ai khen hay làm tốt chuyện gì thì lại bảo giống bố, giống bà.
Sống như vậy 10 năm, tôi khó chịu lắm chứ. Không ít lần nghĩ đến việc ly hôn nhưng lần nào cũng vậy, lời sắp ra đến miệng tôi lại cố nuốt vào vì con cái.
Nhưng càng nhẫn nhịn, chồng và mẹ chồng càng coi tôi không ra gì. Ngay cả khi tôi ốm, hai người họ vẫn không hề quan tâm hay thông cảm, ngược lại còn trách móc tôi. Cuộc sống như vậy tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi đã hi sinh vì cái nhà này quá nhiều, giờ tôi muốn sống vì chính bản thân mình.
Ai trách tôi ích kỷ, ly hôn mà không nghĩ tới con cái tôi cũng kệ. Nhưng thiết nghĩ, nếu bố mẹ sống với nhau không hạnh phúc, liệu con cái có vui vẻ nổi không?