Tôi rất thương con và ẩn sâu trong tôi là những cảm xúc trái ngược (Ảnh minh họa)
Thời gian đầu chung sống với nhau chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi sống khá đơn giản, không yêu cầu gì nhiều dù biết vợ mình không giỏi nữ công gia chánh.
Mâu thuẫn bắt đầu xảy ra khi chúng tôi có con rồi chuyển về sống gần gia đình nhà vợ. Vì cô ấy muốn ông bà ngoại chăm con giúp nên chúng tôi bàn bạc cho thuê ngôi nhà đang sống để đi thuê lại một ngôi nhà khác cách nhà ông bà khoảng 100m.
Buổi sáng, hai vợ chồng đều đi làm sớm từ khi con trai chưa ngủ dậy. Bà ngoại thường sang trông cháu, đợi khi cháu ngủ dậy thì đưa về bên nhà ông bà.
Từ khi về sống gần nhà vợ, tôi luôn phải đối diện với sự trách móc từ mẹ vợ. Bà luôn cho rằng tôi lấy lý do thoái thác việc nhà, đi sớm về muộn không quan tâm gia đình... Trong khi thực tế là tôi đi làm ngoại tỉnh, ngày nào cũng phải phụ thuộc giờ giấc ô tô đưa đón của công ty.
Tôi cố gắng giải thích và nhẫn nhịn cho đến khi ông bà yêu cầu chúng tôi dọn về sống cùng. Tôi không đồng ý còn vợ tôi cũng không muốn mất lòng bố mẹ. Vậy là chúng tôi thường xuyên cãi vã những chuyện chẳng đâu vào đâu.
Sau lần mẹ vợ chê trách ích kỷ vì đi làm về muộn dịp đám giỗ, tôi bắt đầu chán không muốn sang nhà vợ nữa.
Khi con trai được 4 tuổi, tôi bàn với vợ chuyển về nhà cũ cho con đi học nhưng cô ấy không đồng ý vì lo không ai đưa đón, chăm con tốt bằng ông bà.
Điểm yếu lớn nhất của cô ấy đã trở thành thách thức của chúng tôi. Từ nhỏ cô ấy đã được bố mẹ nuông chiều nên không biết làm việc nhà, vun vén chăm sóc gia đình riêng. Vấn đề chăm con đã phụ thuộc hoàn toàn vào ông bà ngoại.
Tôi vẫn nhớ những buổi đi làm về muộn thấy căn nhà lạnh ngắt vì vợ con đã sang ăn tối bên nhà ngoại. Căn nhà chúng tôi ở đúng nghĩa nhà trọ khi cả hai chỉ về ngủ và lại đi vào sáng hôm sau.
Trong tình cảnh ấy, thay vì vun vén và khuyên bảo để các con xây dựng tổ ấm thì mẹ vợ tôi lại tiêm nhiễm vào đầu vợ tôi những lời chê bai con người tôi, một mực cho rằng tôi không ra gì, không biết chăm sóc vợ con...
Cái gì đến cũng đến, tôi bắt đầu thấy cô ấy dần xa cách mình. Rồi cô ấy nói không muốn sống với tôi nữa và sẽ làm đơn ly hôn.
Tôi nghĩ cô ấy chỉ giận dỗi quá nên nói như vậy. Không ngờ, cô ấy thừa nhận đã yêu một người khác và không còn cảm xúc với tôi.
Cứ như thế, chúng tôi ra tòa trong hòa bình. Con trai do vợ nuôi nhưng thực chất là... ông bà ngoại nuôi.
Tôi trở về sống một mình trong căn nhà cũ, căn nhà mà bố mẹ tôi mua cho từ trước khi kết hôn.
Suốt mấy năm qua tôi lao vào công việc và không có ý định yêu đương hay tái hôn. Tôi sợ thêm một lần đổ vỡ.
Năm ngoái, công ty cử tôi đi học ở Hàn Quốc 1 năm. Khi về nước vì nhớ con nên tôi đến gặp cháu. Tôi biết được cô ấy cũng đã chia tay người đàn ông kia và giờ đang sống độc thân.
Gặp tôi, cô ấy xin lỗi và nói vẫn còn yêu tôi. Cô ấy muốn chúng tôi làm lại từ đầu. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa quên cảm xúc bị "cắm sừng" và phải sống theo sự sắp xếp của gia đình nhà vợ nên muốn có thêm thời gian suy nghĩ.
Trong khi tôi còn đang phân vân về đề nghị của cô ấy thì con trai liên tục gọi điện cho tôi nói muốn đi chơi cùng bố mẹ, muốn sống cùng bố mẹ. Tôi rất thương con và ẩn sâu trong tôi là những cảm xúc trái ngược, tôi không biết mình còn yêu cô ấy không hay đó là những cảm xúc thân quen sau thời gian dài từng chung sống bên nhau.
Tôi tâm sự với bạn bè có nên quay lại với vợ cũ hay không thì tất cả đều nói “cái gì đã qua hãy cho qua, đừng quay lại cánh cửa đã bước qua”.