Khách mời trong chương trình Chat với mẹ bỉm sữa tập 126 là chị Võ Thị Phương Thảo (29 tuổi, là giáo viên tiếng Anh hiện sống ở TP.HCM). Chị Thảo hiện đang có một bé gái 15 tháng tuổi tên Neethling Leia Linh San, là "trái ngọt" trong cuộc hôn nhân với ông xã người ngoại quốc. Đến với chương trình, chị Thảo đã chia sẻ lại hành trình mang thai và sinh con đầy khó khăn của mình.
Vợ chồng chị Thảo đã kết hôn được 3,5 năm.
Mang bầu lần đầu mất con 25 tuần, đau đớn đến nỗi không khóc được
Chị Thảo cho biết trước khi có được bé Neethling Leia Linh San, chị từng một lần mang bầu nhưng đau đớn thay lại không thể đón bé chào đời. Chị đã mất con khi bé đã 25 tuần tuổi.
"Khoảng 1-2 ngày mình không thấy em bé đạp nên có linh cảm không tốt và đi khám. Sau khi thăm khám thì bác sĩ nói là: "Thảo ơi con em mất rồi", không rõ nguyên nhân vì sao lại như vậy. Nhận tin mình chết lặng, không biết phải nói gì. Chồng mình không chấp nhận kết quả này và anh đưa mình đi khám tiếp ở một bệnh viện khác, kết quả vẫn không thay đổi.
Đêm đó về nhà mình không khóc được vì thật sự quá đau đớn và trống rỗng trong lòng. Mình hình dung chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai nên lúc đó chỉ biết ôm con trong bụng và vỗ về. Vì mình biết hai mẹ con sắp phải xa nhau mãi mãi. Hôm sau nhập viện thì cảm giác đau đớn mới đến, nước mắt mình trào ra. Nhìn xung quanh có rất nhiều mẹ bầu, rất nhiều em bé, mình tự hỏi sao bản thân lại bất hạnh như thế?", chị Thảo tâm sự.
Vì bé đã khá lớn nên chị Thảo phải mổ lấy thai chết lưu ra. Trước khi lên bàn mổ, chị phải kí cam kết vì bị nhau tiền đạo trung tâm, có nhiều nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng. Thậm chí bác sĩ cảnh báo nếu trong ca mổ không thể cầm máu thì phải chấp nhận cắt bỏ luôn tử cung, đồng nghĩa với việc chị không thể có con nữa. "Mình sợ lắm, mình sợ sẽ không thể có con được nữa", chị Thảo nhớ lại cảm giác run rẩy trước khi vào phòng mổ.
Vợ chồng chị đã trải qua một lần mất con trước khi đón được con gái.
Nhưng may mắn, sau ca phẫu thuật, cô gái trẻ vẫn giữ được tính mạng và vẫn còn cơ hội thực hiện thiên chức làm mẹ. Kiêng cữ 2 năm để hồi phục sức khỏe, chị Thảo vỡ òa hạnh phúc khi biết tin mình tiếp tục mang thai. Lần bầu bí này, chị vừa mừng vừa lo. Bản thân vẫn phải đối diện với nhiều nguy cơ nguy hiểm, nhưng chị và ông xã đã cùng cố gắng để duy trì một thai kỳ khỏe mạnh.
Con gái của chị Thảo và ông xã chào đời ở tuần thứ 39 bằng phương pháp sinh mổ. Khoảnh khắc được nhìn thấy con cất tiếng khóc, bà mẹ trẻ cũng đã khóc theo. Ông xã thì luống cuống khoe vợ: "Em ơi, con mình có 2 tay, 2 chân, 10 ngón tay, 10 ngón chân nè".
Hai vợ chồng chị đã vỡ òa hạnh phúc khi con gái chào đời khỏe mạnh.
Sau sinh một mình ôm con, nhiều đêm khóc thầm
Sau khi sinh con, chị Thảo được mẹ và bà ngoại hỗ trợ chăm sóc em bé trong vòng 2 tháng đầu. Sau đó chị quyết định tự chăm con. Đã từng trải qua nỗi đau mất con nên chị Thảo vẫn rất sợ, lo lắng, không dám thuê bảo mẫu. Chị không yên tâm khi để người lạ chăm sóc con mình.
"Chồng mình phải đi làm nên chỉ có 2 mẹ con chăm nhau thôi. Mỗi ngày mình đều cho con uống sữa, vừa ru con ngủ vừa tranh thủ vắt sữa, rồi nấu nướng ăn uống,... Tất cả mọi việc đã choán hết thời gian khiến mình không được nghỉ ngơi nhiều, có những lúc cảm thấy như sắp kiệt sức.
Vì thấy chồng đã phải đi làm kiếm tiền nên mình không muốn anh phải vất vả chăm con nữa. Mình để anh ấy được ngủ thoải mái mỗi đêm, chỉ có 2 mẹ con với nhau. Con mình trộm vía ngoan, không khóc đêm nhưng phải bế trên tay thì con mới ngủ, để xuống là bé khóc. Bên ngoài mình tỏ ra ổn, vẫn cười nói với chồng nhưng bên trong thì không hề ổn chút nào. Có những đêm mình ôm con nhìn ra ngoài cửa và cứ thế là khóc mà không biết lý do vì sao", chị Thảo chia sẻ.
Chị Thảo từng trải qua một gia đoạn bất ổn tâm lý sau sinh nhưng hiện tại, vấn đề đã được giải tỏa.
Giữa hoàn cảnh rối ren đó, chị Thảo chỉ đành tự nhủ có nhiều bà mẹ khác cũng đang phải chăm con một mình giống như chị. Hơn nữa, bản thân chị rất khó khăn mới có được đứa con này nên cần phải mạnh mẽ, để có động lực chăm con.
Song, nhiều khi chị Thảo lại tự trách mình, trách chồng, trách mọi người xung quanh. Chị tự cho bản thân cái quyền rằng mình phải được mọi người quan tâm, chăm sóc. Tất cả những khó khăn đó, chị Thảo không chia sẻ được với ai. Có những thời điểm, bà mẹ trẻ chỉ muốn biến mất, muốn để con ở lại rồi lao ra khỏi nhà. Nhưng nhìn con khóc, chị lại sợ, khóc theo con. Chị cố gắng vượt qua những suy nghĩ tiêu cực, nhủ lòng phải tỉnh táo.
Mãi sau này khi chị Thảo nói chuyện với chồng thì ông xã đáp: "Anh cũng muốn giúp em nhưng cái đó là do em lựa chọn mà". Dần dần khi con lớn, chị Thảo mới có thời gian dành cho bản thân nên cũng đỡ căng thẳng. Đồng thời, chị đã chủ động chia sẻ cảm xúc của mình với chồng, bạn bè để được giải tỏa.
Lúc mới sinh, chị Thảo và ông xã ngủ riêng nên phần nào cũng xuất hiện khoảng cách. Gần đây, việc hai vợ chồng "gần gũi" trở lại cũng giúp cả hai gắn kết hơn dù cảm xúc của bà mẹ trẻ không còn được như lúc trước khi có con.
Nhắn nhủ đến ông xã của mình, chị Thảo xúc động: "Cảm ơn anh đã đồng hành cùng em trong hành trình nuôi con và chăm sóc về mặt kinh tế cho hai mẹ con. Em cũng xin lỗi vì nhiều lúc có lời nói, hành động không kiểm soát đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai vợ chồng mình. Em mong anh chia sẻ cùng em nhiều hơn".